Part 21: Vượt biển về TPHCM

Kỉ niệm gia đình

Mình và đống đồ dùng cho đến lúc này


Vũng Tàu buổi tối thì mát mẻ là vậy, ấy thế mà ban ngày trởi nắng như đổ lửa. Buổi sáng sớm, chúng tôi đủng đỉnh quần ngố áo phông dép tông rách rách lê thân xuống nhà hàng ăn sáng của khách sạn, chả biết khách sạn này có vip lắm không mà các bàn xung quanh toàn bàn chuyện làm ăn tiền tỉ đến chục tỉ, rồi mua nhà này đất kia, tự ngẫm lại bản thân mình nghèo rớt mà sao vẫn không thể ngậm miệng cười ha hả được :( Chắc là do cái gien lạc quan nó đang thấm đều trong từng tế bào của mình rồi. Sáng nay con Cáo dở cứ đòi đi bơi vì từ trên phòng nhìn xuống cái bể bơi to to của khách sạn cũng thích. Dù rằng trời nắng chang chang mà 2 bố con vẫn mò xuống bể, ở đây nhìn ra cái đường đua cho bên dưới rất rõ, nếu có ngày đua chó thì chắc không mất tiền vé mà đứng đây xem cũng được. Phía xa xa khách sạn là núi gì đó thấy xây dựng nhiều mà tối đèn sáng lắm, trên núi cũng có một khu du lịch thì phải.

Chú Cáo phao vàng
Trường đua chóa nhìn từ khách sạn

Con Cáo nhà mình cũng có nhiều thay đổi trong chuyến đi, trước khi đi trắng trẻo xinh gái là thế, giờ đây thì bắt đầu đen thủi đen thui, tròn tròn như củ khoai lang luộc. Ngày trước đi tắm thì phải tránh dội nước vào mặt vì bà ý hay kêu toáng lên, nhưng giờ thì thấy nước là nhẩy bõm 1 cái lút đầu luôn rồi ngoi lên thở phì phì như rắn hổ mang, mới có 1 tháng đi chơi mà tâm tính thay đổi như con trâu cày hết. Thế mới biết đi một ngày cày một sàng khôn là như thế nào...




Mình đi thôi cho kịp lịch trình, hồi trước mình đi từ TPHCM đến Vũng Tàu bằng xe máy rồi, cảm giác ấn tượng không có gì mấy, toàn đường là đường mà xe cộ đông đúc, ven đường rặt toàn cà phê võng nên cũng chẳng hi vọng gì đoạn đường đẹp ở đây. Nhưng có khi tìm một con đường khác hay ho hơn thì sao, thế là mình mở google map ra dò, thấy một bến phà vượt biển đi vào đất Cần Giờ, nhìn qua nghe chừng cũng thú vị mà lại đỡ phải ngồi xe một đoạn dài, tức tốc cả nhà chốt luôn: Lên phà vượt biển.

Trước khi lên phà thì nhà mình còn nhất quyết quay lại ngọn Hải Đăng Vũng Tàu một lần nữa, lần này đi ban ngày, những tưởng hải đăng có cái chó gì mà chơi, chắc hẳn vắng vẻ lắm, nhưng mình đã nhầm, mới đi đến chân núi cảm giác đã đông rồi, cái đường ngày phía chân núi rất bé mà nhiều ô tô đòi phi lên nên nghẽn hẳn lại, bò qua được đoạn này thì mới đỡ tắc, bọn mình lên đến hải đăng thì ôi thôi, đông nghìn nghịt, như phố cổ Hà Nội luôn, người ơi là người, chen vai thích cánh như trảy hội. Được cái trên này thì đẹp, ngắm được toàn cảnh thành phố Vũng Tàu luôn, nhưng cũng chỉ lên chơi, chụp tấm ảnh rồi lại leo xuống thôi. Bà Cáo còn nhanh nhẹn chui luôn vào gầm đài vọng cảnh nằm chơi cho đỡ đông và chen chúc :)). Đoạn đường xuống thì không phải nghẽn nữa mà là tắc thật sự, bò mãi mới xuống được dốc vì mọi thứ cứ ùn ứ lại ngay dưới chân núi.





Nhà mình cũng định lên chỗ tượng chúa, đi theo google map vào một con đường bé mà lổn nhổn đá, cảm giác đường này cho ngựa đi chứ không phải cho xe đi, chả hiểu sao google map lại chỉ được lên núi, mà thấy khá nhiều người phi vào đường này như mình. Sợ nhầm đường nên nhà mình quay lại đi đường chính diện nhưng rồi cũng chỉ ngắm nhìn tượng từ xa chứ không leo lên, vì đường leo nắng quá, mà cũng gần trưa rồi


Trước khi rời khỏi Vũng Tàu thì cả nhà có ghé một quán cơm tấm rất nổi tiếng ở Vũng Tàu, đông lắm, toàn đoàn nhóm vào ngồi, ăn cũng ngon mà không đắt đỏ gì mấy, quán tên là cơm tấm Lọ Lem thì phải. Ăn xong thè lưỡi ra thở một tí rồi hò nhau ra bến phà thôi, nhanh còn kịp chuyến đi nào




Ở bến phà trời nắng lắm, nắng lè cả lưỡi mà phải xếp hàng chờ 2 lượt phà mới tới chuyến, nhìn xung quanh mình thấy rất nhiều bạn trẻ đi du lịch xe máy, hoặc nhóm bạn đi chơi với nhau, Mình không nhớ ngày tháng hôm nay nhưng có vẻ mình lại đang ở trong 1 ngày cuối tuần thì phải. Phà đông nên mình chen chúc với xe luôn chứ không bỏ xe mà leo lên trên ngồi. Có một chú mình thấy mặt mũi sưng húp đứng bên cạnh, hỏi ra mới biết chú ý đi bắt ong về, còn nguyên mấy tảng sáp ong trong túi nilon, vất vả lắm. 

2 bố con và con xe thồ



Chen chúc lên phà thôi pà con



Trên phà nè

Trời ở Vũng Tàu đang nắng là thế mà đi ra biển, nhìn xa xa thấy một đám mây mù là mình biết bỏ mẹ rồi, nhưng không ngờ cơn giông giữa biển nó lại bỏ mẹ đến thế. Mình đứng ở giữa phà, phía trên là mấy tầng rồi nhưng khi vào cơn giống mới biết thế nào là cơn mưa ngang qua, cơn mưa này nó đi theo chiều ngang thật, nó xuyên từ đầu phà đến đít phà khiến cho bao con người đang sung sướng vì có mái che trên đầu bỗng chết lặng rồi lật đật tìm áo mưa. Xe mình thì có sẵn cái áo mưa nên nhanh chóng căng ra như bức tường che được cho con Cáo với mấy đứa trẻ con xung quanh, chứ có nhiều bạn trẻ nam thanh nữ tú không mang áo mưa đành đứng... ôm nhau rõ sướng. Chuyến phà trên biển cứ hết mưa lại tạnh khoảng nửa tiếng thì cập bến Cần Giờ. 




Mình chưa có nhiều tìm hiểu về Cần Giờ nhưng đặt chân xuống bến là cảm giác không khí rất trong lành dễ chịu, rất đậm cảm giác rừng rú tươi mát. Mãi sau mới biết Cần Giờ là khu dự trữ sinh quyển quốc gia, thảo nào.

Mưa lằm mưa lốn

Nhu Cầu của con Cáo là được xem khỉ, nên mình định ghé qua khu đặc công rừng Sác vì thấy review ở đây khỉ ra nhiều, mỗi tội đi vào đó thì có anh cán bộ ra bảo mưa quá nên khỉ nó chạy hết trơn rồi, làm chú Cáo bé nhỏ buồn tiu nghỉu. Đường đi ở Cần Giờ thì đẹp tuyệt mà lại cực kì trong lành, một phần cũng do vừa mưa nữa. Quyết định đi theo ngả Cần Giờ này với mình là vô cùng sáng suốt, có điều đường đi này đi trong lõi khu vực bảo tồn nên chẳng có nhà cửa hàng quán gì mấy, nhiều nhất chỉ là các hàng bán trái dừa nước thôi, mấy hàng này thì giống mấy hàng nước mía ngoài bắc, có các cô đang ngồi chặt dừa, quả dừa nước nhìn thế nhưng khó chặt lắm, tách ruột ra được ít mà vỏ thì nhiều nên hàng nào cũng có một đống vỏ dừa nước đủ để san nền luôn. Được cái món này ăn cũng lạ và ngon đối với dân Hà Nội như mình.

Xem các cô chặt dừa nước


Đường vắng và trong lành cực kì

Cả nhà đang bon bon thì thấy một số xe cộ dừng lại ven đường, nhà mình cũng dừng lại hóng thì thấy té ra là khỉ, rất nhiều khỉ đang đứng ven đường chơi và lấy hoa quả từ những người dừng lại, khỏi phải nói con Cáo mừng thế nào vì được thấy khỉ hoang tận mắt nó như thế nào, cứ chạy ra chạy vào làm mình phải nhắc cẩn thận không khỉ nó đớp cho, mà cũng có anh vào gần quá bị khỉ nó đuổi chạy té khói thật mà. Đứng nhìn khỉ mới thấy cái môi trường rừng ngập mặn nó khắc nghiệt ra sao, nhìn sâu vào trong thấy toàn nước và rễ cây, chưa gì đã có cảm giác muỗi và rắn rết đầy rẫy rồi. Thế mà ngày xưa các bác đặc công vẫn lặn ngụp sinh sống được trong rừng, chả trách mà địch tìm mãi không thấy, nhìn thế này ai mà dám vào truy bắt được chứ 

Đi xem khỉ

Rừng ngập mặn nhìn thế này đố ai dám vào

Đường đi cứ thẳng tắp như đường xa lộ mà lại chẳng mấy bóng dáng xe khiến tâm trạng của cả nhà tươi mới lắm, đang đi thì lại ố á hết cả lên vì một cầu vồng to đẹp rực rỡ hiện ra bên phải đường làm ai ai cũng muốn dừng lại chút chút để ngắm nhìn, đây cũng là ấn tượng mạnh đối với con Cáo vì chưa bao giờ thấy cầu vồng to đẹp đến thế



Cầu vồng Cần Giờ to đẹp nha, ngoài đời đẹp hơn nhiều

Phi mãi đến hết dải đất Cần Giờ thì đến bến phà Bình Khánh, phà đông và nhộn nhịp lắm, hải sản bán ở đây rẻ dã man nhưng mình cũng không có dịp ăn, bến phà vẫn dùng các đông 500đ để trả lại khách mà nhiều chứ không ít, lâu lắm mới thấy tờ 500đ hị hị. 


Lại xếp hàng lên phà

Phong cách thường xuyên là xắn móng lợn

Đi qua bến phà thì đã thấy mùi thành phố lắm rồi, nhà cửa nhộn nhịp và đông dân dần lên, thế là từ đây chúng mình đã chính thức đi vào thành phố Hồ Chí Minh, điểm cuối cùng của hành trình xe máy rồi. Nhà mình chẳng có địa điểm hay kế hoạch cụ thể nào ở TPHCM nên cứ đi thẳng vào trung tâm thôi, cuối cùng cũng đến nhà thờ lớn, tiếc là nhà thờ đang sửa chữa nên cả nhà đành chụp bức ảnh kỉ niệm tại bưu điện Sài Gòn vậy, lúc này mình mới dám up ảnh lên FB khoe cả làng, đến nơi rồi nên giải mật chuyến đi cho ông bà bố mẹ cùng xem luôn, cùng lắm về ăn đòn chứ giờ cản sao được nữa :)).


Sài Gòn Hoa lệ đây rồi, đã đến đích

GIữa Sài Gòn hoa lệ, có mấy đứa loi choi nhảy múa vì hoàn thành chuyến du lịch để đời, vậy là cho đến lúc này, mọi kế hoạch đều thành công mĩ mãn, mình đã đưa được chú Cáo bé nhỏ dến gần đầu kia của Việt Nam trước tuổi thứ 6. Nói chung đây sẽ là một trải nghiệm không thể lặp lại, với nhiều gian nan hơn so với những gì mình đã tả lại, vì mình chỉ tả niềm vui thôi. Chắc rằng sẽ vẫn có người đọc đến đây phán chúng mình hâm lắm rồi, nhưng thôi kệ, đời mấy người hâm mà vui như mình. Những gì mình muốn làm thì cũng đã làm được, sau này già rồi chẳng tiếc nuối gì. Còn về con Cáo, nó vui chứ, rất chi là tự hào và tự tin vì nó biết được nó đã làm những trò mà 99,99% những đứa trẻ bằng tuổi nó chưa làm được. Nó nói, khi bố viết được quyển sách về chuyến đi này, con sẽ mang lên lớp đọc cho tất cả bạn bè cùng nghe, ấy đó cũng là động lực để mình viết. Mình viết thì viết vậy thôi chứ cần đếch gì chăm chút văn phong, miễn sao sau này đọc lại, thấy kỉ niệm ùa về là đạt chuẩn Nobel rồi :D  Những gì mình viết ở đây có thể coi như một bản nháp, sau này khi mình in thành quyển sách nội bộ gia đình chắc sẽ viết dài hơn và nhớ ra nhiều điều thú vị hơn nữa, nhưng thôi, đoạn đó là kể nội bộ

Xả láng cốc cà phê sang chảnh nào

Đáng lẽ mình cũng sẽ đưa nó nốt đến tận Cà Mau, nhưng tự dưng cả nhà muốn ghé một địa điểm khác nên đã bẻ cung ở phút cuối. Từ đây nhà mình sẽ gửi xe máy về Hà Nội, và đặt vé máy bay đi Côn Đảo, từ Hà Nội sẽ hơi khó khăn đi Côn Đảo nên tranh thủ đợt này cả nhà sẽ dành nhiều ngày khám phá hòn đảo này luôn, còn Cà Mau có lẽ sẽ để dịp khác.


Mình sẽ dành những phần cuối của bài viết để viết về những trải nghiệm khá hay ho hấp dẫn ở Côn Đảo, những câu chuyện kì bí và thú vị tại hòn đảo này

















Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Part 3: Ngày đầu tiên - Xứ Huế

Part 4: Nắng xứ Huê

Part 1: LÚC ĐANG YÊN ĐANG LÀNH...