Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2023

Part 20: Hải đăng Kê Gà và những chú bìm bịp

Hình ảnh
Bên trạm xăng ven đường Sau 1 phen hú hồn vì tí mật mẹ nó túi mấy ảnh, tôi cảm thấy chuyến đi thật sự vẫn còn rất may mắn khi đến giờ mọi thứ vẫn rất ổn. Lúc đầu tiên tôi vừa sợ hãi vừa lo lắng khi nghĩ tới những khó khăn có thể sẽ gặp phải trên đường đi, sợ hãi vì có thể có những khó khăn khiến chuyến đi phải hủy bỏ, nhưng nhiều khi tôi vẫn nghĩ nếu có một chút thử thách thì chuyến đi sẽ thi vị biết bao nhiêu. Nhưng đến giờ này thì phải nói là tôi cảm thấy may mắn khi cái lốp chưa thủng lần nào, chiếc xe chạy ngon và chẳng ai lăn ra ốm... Đường dài và xa xôi lắm Thật sự hôm nay tôi không biết mình sẽ nghỉ lại tại đâu, càng đi về phía nam thì kiến thức địa hình địa vật của tôi càng ít đi, tôi cũng không còn thạo đường nữa mà đa phần sử dụng bản đồ hết. Nếu đi tiếp về Vũng Tàu thì có vẻ xa quá, mà nghỉ giữa đường thì chẳng biết chỗ nào, tôi áng chừng khoảng cách và tính toán rằng mình sẽ đến Hồ Tràm là hợp lý nhất. nhìn trên vệ tinh thì khu này có vẻ nhiều bãi biển đẹp, nhưng nhìn khách...

Part 19: Nỗi buồn Mũi Né

Hình ảnh
Mình chưa bao giờ có dịp tới Mũi Né, phải thú nhận rằng đây là lần đầu tiên luôn. Trong trí tưởng tượng của mình thì Mũi Né nổi tiếng với những sa mạc cát, những bãi cát và bãi biển trải dài, cùng hàng tấn hải sản phong phú ngập mồm với giá rẻ giật minh. Trong lòng mình quả thật rất nhiều háo hức trước khi đến Mũi Né. Vào buổi sáng đầu tiên tại dải đất này, mình nhìn ra phía biển và giật mình... Sao mà cụt lủn thế này? Mình cứ như nhảy từ bờ ao xuống nước vậy, hoàn toàn chẳng có tí cát nào, và bờ biển thì bị cắt vụn ra những miếng bánh Gato. Mỗi nhà ven biển ở đây lại xây một cái kè chắn phân lô, và cát thì cứ thế xoáy đi mất. Chưa kể đến rác rưởi khắp mọi nơi, trôi dạt vào sát bờ đủ thể loại chai lọ vỏ mì tôm. Thất vọng quá, cả nhà ngồi ngáp ngắn ngáp dài, may giời còn có cái bể bơi trong khách sạn cho trẻ con nó vẫy vùng.  Tự dưng mình đứng vươn vai cửa khách sạn, nhìn thẳng sang bên kia đường, thấy cái biển ghi điểm dừng chân thăm quan suối Tiên, ô lạ nhỉ? té ra mình ở ngay cạnh...

Part 18: Xuống núi

Hình ảnh
 Thế rồi những ngày yên bình ở Đà Lạt cũng kết thúc, chú Cáo bé nhỏ ngậm ngùi chia tay những người bạn mới quen gồm mấy anh chị chủ nhà trọ, mấy chú chó và cả con diều dành tặng lại cho các bạn nhỏ ở đây. Chúng mình chuẩn bị hành trang lên đường xuống núi, lần này điểm đến là Phan Thiết. Mình có tham khảo đường xá với một số bạn ở đây thì các bạn khuyên đừng đi đèo Đại Ninh, dù nó gần hơn kha khá vì đường xấu và khó đi, nguy hiểm, lời khuyên này làm mình cũng hơi rờn rợn, nhất là lại nghe đồn dính đến cả chuyện ma quỷ nữa. Suýt chút nữa mình đã chuyển hướng đi qua quốc lộ 28 chỗ Di Linh để xuống Phan Thiết rồi. Nhưng rồi nghĩ lại xót xa cho tấm lưng còng không muốn đi thêm 80km đường vòng nên mình quyết định kệ mẹ đời, cứ đi đèo Đại Ninh xem sao Hành trang của gia đình lại trở nên gọn gàng  Phút chia tay bịn rịn không biết bao giờ gặp lại Tấm ảnh kỉ niệm với những người bạn mới tại The Burrow Đà Lạt ĐỢt này cái đèo Friend, con đèo mà mình rất muốn cho con mẹ Cáo đi qua để trải...