Part 17: Những ngày yên bình ở Đà Lạt

Trước khi mò lên Đà Lạt, tôi có nhìn qua dự báo thời tiết tại đây, 7 ngày sắp tới, Đà Lạt mộng mơ được dự đoán chìm trong mây mù và mưa gió. Tôi biết về Đà Lạt cũng như biết về mưa Đà Lạt, mưa ở đây là một cái gì đó dai dẳng và nhấm nhẳng như chó căn ma. Đà Lạt mà mưa thì chỉ có nằm ôm gối mà hướng mắt nhìn về phía xa lắm. Nói cách khác, cũng như ở Huế, nếu đi Đà Lạt mà gặp mưa là ăn cựt lắm luôn...

Tất nhiên, điều này không đúng với các cặp đôi tình yêu, gặp mưa nằm ôm nhau cả ngày không biết chán, còn chúng tôi, những đôi chân ưa khám phá, lên đến đây mà bị mưa gió vùi dập thì còn gì là hành trình tìm kiếm vùng đất mộng mơ nữa. Cơn mưa chiều hôm qua như một lời khẳng định thêm "Chết mịe tôi rồi" Nhưng than lắm thì cũng có đổi được đâu, chúng tôi cứ đi...




Sáng dậy, vươn mình mở mắt tưởng chừng như mây mù trắng lóa thì úi cha mẹ ơi, nắng ngỡ ngàng như cây bàng thay lá, té ra đã 8h hơn. Nắng vàng trải dài khắp khu vườn xa xa đẹp ngỡ ngàng. Và yêu nhất trên đời là 4  ngày ở Đà Lạt ngày nào cũng như vậy, đôi khi lác đác cũng có một vài cơn mưa, nhưng cơ bản là không liên quan lắm đến chúng tôi. Những ngày ở Đà Lạt lần này thời tiết đúng kiểu chiều chuộng những đôi chân không mỏi. Chúng tôi cứ xách đít đi thì trời nắng, đi về ngủ lăn lốc như heo thì trời lất phất mưa như thể ru cho công chúa ngủ 100 năm trong rừng vậy.




Ở Đà Lạt thì đẹp, dịu dàng và phù hợp với gia đình đi chơi lắm, những ngày ở Đà Lạt thật sự là những ngày nuôi dưỡng cho tâm hồn lười biếng chẳng muốn đi đâu. Thông thường chúng tôi dậy vào lúc 8h đánh răng rửa mặt rồi xách mông xuống quán cà phê ngay dưới nhà, ngồi ngắm trời ngắm nắng, ăn bữa sáng đầy bất ngờ do homestay chuẩn bị, có thể là một suất bánh cuốn kiểu Đà Lạt, một suất bánh mì ốp la hay mì, không quá sang trọng nhưng rất dân dã gần gũi. Những lúc đó chúng tôi mới ngồi tính xem hôm nay đi đâu, kế hoạch nảy sinh trong đầu và thế là mông di chuyển. Những nơi chúng tôi đến, xin được kể lại mà chẳng theo trình tự thời gian gì, vì ở đây, dường như thời gian ngừng trôi mẹ nó rồi.

Vườn dâu Đà Lạt




Vườn dâu thì ở quanh Đà Lạt rồi, vườn nào cũng đầy ngập dâu nhưng nên đi vào sáng sớm để dâu còn nhiều, chứ không là các đoàn vào hái hết rồi chỉ còn dâu chưa chín lắm. Nhìn dâu thì ngon mắt đấy, muốn hái cho nhiều nhưng nói thật ăn được chục trái là chán rồi. Con Cáo béo hái dâu thi thoảng lại thấy cúi người xì xụp lén la lén lút, đến lúc mò ra xem mới thấy bà ý đang thập thò nhét dâu vào miệng ăn vụng :)) Trẻ con đi hái dâu thì thích lắm, nên dù không có tính chất phượt phẽo hay khám phá gì, nhưng tôi cứ cho nó đi. Vui là được

Ga Đà Lạt



Lần nào đi Đà Lạt cũng mò lên cái ga này, chả hiểu ma xui quỷ khiến gì dù nó cũng chả có gì nhiều ngoài tàu hỏa. Lần này mình quyết tâm đi một chuyến tàu Đà Lạt, căn giờ mấy lần rồi mà tận 3 lần đều tạch chuyến, lần thì trễ tàu, lần thi tàu hỏng, lần thì hủy chuyến, chắc cũng vẫn ma xui quỷ khiến thôi, nhưng nhiều khi có chút luyến tiếc để quay trở lại lần nữa cũng là một điều thú vị. Lần sau mình vẫn lên ga Đà Lạt chơi tiếp. Ở đây thì mọi người tha hồ thăm quan ga cổ, chụp vài bức ảnh lạ lạ với các toa tàu hay đi bộ chơi loanh quanh đường ray, hết rồi. Về thôi

Đồi Robin - Cáp treo Đà Lạt - Thiền viện Trúc lâm




Nên đi cái này vào buổi trưa, lên cáp treo gió thổi cho ngà ngà buồn ngủ luôn, lên thiền viện không khí dịu êm yên ả cũng rất dễ đưa ta vào cõi mộng. Đứng trên đỉnh đồi Robin nhìn được một góc thành phố Đà Lạt hay ngồi trên cáp treo cũng thấy con đường đèo trải dài xuống tận hồ Tuyền Lâm cũng thú vị không kém. Nếu không đi cáp treo thì chúng mình đã mạnh dạn phóng xe máy đến tận thiền viện rồi. Hồi xưa cách đây 10 năm mình đi ở khu này, phóng xe máy qua bụi rậm đoạn gần dưới hồ, thấy cặp đôi chụp ảnh nú dè :))))))

Nhân tiện cũng show luôn thời trang đi du lịch Đà Lạt: Trên đông dưới hè của chúng tôi, nhìn hầm hố thế thôi chứ đi đâu cũng cười toe toét như vừa trúng vietlot, dịu dàng đằm thắm khó quên


Quảng trường - Tháp hoa Atiso

Cái chỗ này là địa điểm thả diều yêu thích của cả nhà, nhất là con Cáo, nó chưa bao giờ thấy cái diều bay cao như thế, mà lại do chính tay nó thả nữa, phê hết phần thiên hạ. Cứ 4h 5h chiều là chúng tôi lại vượt lười trườn ra đây để rồi mua lấy 2 con diều thi nhau thả. Chỗ này dân tình đông vui lắm, mát mẻ cực kì





Niềm vui của bà Cáo đơn giản nhưng khá tốn thời gian, vì chiều nào cũng phải lên đây hóng gió. Tôi đứng trên này rảnh rang còn đi thả diều hộ người ta mấy cái, té ra không phải ai cũng biết cách thả diều. 

Vườn hoa Đà Lạt

Há há, cái chỗ này chỉ dành cho các cụ và các cháu thôi, thanh niên năng động ít đến đây lắm, vì giá vé đắt, 100k 1 người và cảnh vật thì như công viên nhưng được cái là nhiều hoa. Được cái chỗ này ngay gần trung tâm nên đi lại cũng gần. Ảnh do cháu nó chụp


Cao nguyên Lang Biang

Cao nguyên cao nhất Đà Lạt, hồi xưa đi lên đây thì được đi cái xe jeep mui trần khá thú vị, giờ thì nó tống vào cái xe kín mít như taxi, chán chết, lên thì toàn cảnh vật nhân tạo để chụp ảnh thôi, hợp với trẻ con đần thối chứ cá nhân mình thấy chán bỏ mẹ ra. Dĩ nhiên là dù chán thì mình vẫn phải dẫn đệ tử đi 1 lần cho biết, cảm giác du lịch trên Lang biang này nó bị công nghiệp hóa hết rồi. Chắc mình không quay lại đây nữa đâu





Tiệm cơm hồi nớ

Đây có thể coi là một trải nghiệm khá tốt đối với một quán ăn trưa, quán này thì chắc nổi rồi, nhiều người biết, nên đông khách lắm, đến tầm giờ trưa thì cứ xác định ngồi ngoài chờ bàn một lúc mới có chỗ. Tuy nhiên, thái độ phục vụ của nhân viên rất tốt nên việc chờ đợi mình cũng thấy thoải mái chứ không khó chịu gì. Trước giờ mình đi kiểu này thường có nguyên tắc dù ngon cũng không ăn lại một quán trong cùng chuyến đi, để tăng tối đa trải nghiệm ẩm thực lung tung lên ấy mà. Tuy nhiên tại quán cơm hồi nớ thì mình đã phải ăn trưa 2 lần liên tiếp trong 2 ngày vì thích thú. QUán cơm có menu fix rồi, đến ăn gì hôm nào là cố định, khỏi lăn tăn chọn đồ, chỉ có chọn thêm đồ ăn kèm như canh rau thôi. Quán bán kiểu cơm gia đình nhưng vị rất hợp mõm nhà mình. Tiếc một điều duy nhất là giá có 4 người ăn sẽ đỡ no hơn, chứ ăn riêng nhà mình thì no tí ngất :( Căn bản ngon cứ hốc mãi






Chúng mình cũng ngồi lang thang những quán cà phê Đà lạt nữa, trưa có thèm về nhà đâu, toàn vạ vật ăn chơi loanh quanh thành phố thôi.



zoo doo

Để chiều công chúa béo, mình dành gần 1 ngày để cho nó đi zoo doo, đây là một vườn thú kiểu Úc cách Đà Lạt 30km về phía Nha Trang, có xe bus đón ngay gần hồ nhưng nói chung đi lại và chơi cũng mất khá khá thời gian, trong này thì trẻ con được chạm vào các con thú và thú vật khá thân thiện với lạ mắt. Nói chung trẻ con sẽ thích, người lớn sẽ thấy vui vẻ. thế là đủ rồi, à tiền thì mất 1 khoản hơi chát đấy nhé :(




Và dù đã rất cố gắng hạn chế vì yên xe ít chỗ rồi, nhưng cuối cùng vẫn có thêm một người bạn đồng hành mới gia nhập đoàn hộ nhẫn :(

Lúc từ zoo doo về mình có ghé qua quán bún bò thố đá này ăn, cảm giác ngon và nhiều hơn hẳn mấy quán linh tinh gần trung tâm




Điều dở hơi duy nhất ở Đà Lạt là giặt quần áo khó khô lắm, toàn phải mang đi giặt ngoài hàng với giá khá rẻ thôi :( Đây là cảnh chúng tôi nửa đêm mò đi tìm nhà giặt quần áo


BUổi tối ở Đà Lạt thích nhất là đốt lửa nướng cái gì đó rồi nhâm nhi, chỗ chúng tôi ở có bếp lửa, nên ngay đêm đầu chúng tôi đã vật đồ ra nướng rồi. Trời mưa mưa mà ngồi bếp lửa cò cưa củ khoai thì tuyệt cú mèo cú lợn


Và đây là một bữa nướng như thế nhưng ngồi cùng một nhóm bạn nào đó từ Hà Nội vào, mình không nhớ tên nữa nhưng nếu có duyên chắc người ta cũng đọc được thôi :D



Đấy, những ngày ở Đà Lạt cứ êm đềm vậy đấy, quên hết cả nắng nóng, quên hết mệt nhọc và những con đường dài đầy mùi gió biển, chỉ còn mây, hoa và núi đồi....

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Part 3: Ngày đầu tiên - Xứ Huế

Part 4: Nắng xứ Huê

Part 1: LÚC ĐANG YÊN ĐANG LÀNH...