Part 7: Con đường thẳng tắp đến Sa Huỳnh

Ở phố cổ Hội An, giây phút êm đềm thực sự thường là lúc sáng sớm, mọi cửa hàng thường không mở cửa trước 8h sáng và có thể 9h sáng mới mở cửa, khung giờ buổi sáng cũng thường không có các đoàn khách nước ngoài hay khách du lịch từ phía Đà Nẵng đến thăm vì vậy chỉ cần dậy sớm hơn một chút là mọi người có thể thong dong đi dạo dọc phố cổ vắng vẻ và êm đềm. Nhà mình cũng vậy, sau khi lùa cả nhà dậy thì chúng mình tiện xe máy phóng vi vu vào sát khu phố cổ ăn sáng, nhiều món lắm, từ bún miến phở đến các loại bánh mì, người ta thong dong thưởng thức đồ ăn sáng và làm những li cà phê thơm phức mà tận hưởng buổi sáng mát mẻ ở đây. 




Buổi sáng Hội An vắng lắm ai ơi


Nhà mình thì bình dân thôi, tự dưng đi loanh quanh thấy một cái hàng hủ tíu bò kho chỉ biển vào trong ngõ thì phi xe vào luôn, nhà có mấy cô bán, ăn khá ngon lại rẻ, cô cũng già rồi, nhưng nói chuyện vui tính lắm, biết chúng mình ăn xong định đi dạo chút chút thì cô bảo cứ để xe tại đó luôn mà đi bộ vào phố, kiểu tình thương mến thương dã man luôn. Thế là chúng mình vứt luôn con Tiny Fox trong ngõ rồi hồ hởi chạy ra phố cổ chụp ảnh, con thị Cáo chân ngắn thế mà cũng chạy nhanh như gió, cứ nhè các chùm hoa giấy rực rỡ mà đứng tạo dáng. Nói chung người Hội An lúc nào cũng đáng yêu như vậy đấy.

Quán hủ tíu bò kho ngon và mến khách

Những chú khỉ vàng trên đường làng Hội An


Lúc quay trở lại thì mình có gặp một sự cố: trong lúc lấy xe mình có trót va đập làm vỡ luôn cái gương lành còn lại của xe máy. Mình không phải người mê tín lắm nhưng mới bắt đầu chuyến đi mà đã vỡ cả 2 gương thì cảm giác nó cứ bấp bênh thế nào ý, dù toàn là sự cố do tự thân gây ra... Để cho yên tâm tí thì mình chạy ù khắp nơi tìm mua cho được 2 cái gương lành để thay vào, dù sao bỏ qua yếu tố may rủi thì việc có 2 cái gương chiếu hậu đầy đủ và tin cậy nên được ưu tiên trong chặng đường dài. Hẹn với cô chủ quán sẽ quay lại trong thời gian sớm nhất, nhà mình vù đi như một cơn gió với mục đích: Tận hưởng cái bể bơi trong khách sạn :))

Bể bơi rất mát mẻ của villa


Calla vila Hội An

Phàm là trẻ con thì hầu như đều thích nước, mình là người lớn mà còn thích nữa là, chả thế mà lần nào đi ra bể bơi, ra biển, mình cứ thấy lòng nao nao háo hức, nhìn những bóng người eo ót lả lướt lấp loáng thả dáng trong làn nước mát thường khiến ta quên đi mọi muộn phiền trong cuộc sống. Nhưng hỡi ôi, cái bể bơi ở khách sạn này lại vắng tanh, cái bóng eo ót duy nhất lại chính là con thị mầu Cáo béo, nó về cái là thay đồ bơi nhảy xuống nước quẫy đạp như hải cẩu. Quẫy đến gần trưa hải cẩu mới lên bờ làm mình phục vụ mệt cả đít.

Con này cầm tinh con rái cá hay sao ý


Đến 1h trưa thì thầy trò Đường Tăng mới tiếp tục lên đường thỉnh kinh được. MÌnh tiếp tục chọn đi qua cầu Cửa Đại để sang đất Quảng Ngãi, tránh hẳn đường quốc lộ 1 bên ngoài, mọi người lưu ý là ở đây có 2 cái cầu Cửa Đại nhé, một là cái cầu bé bé mình đón hoàng hôn hôm qua, còn cái cầu này là cái cầu to đùng, mới xây cách đây chục năm để nối từ Hội An sang phần bên kia sông Thu Bồn thuộc đất Quảng Ngãi. Trước đây để đi từ bên này sang bên kia thì chỉ có cách là đi vòng xa tít tắp sang phía quốc lộ, hoặc đi bằng phà từ bến tàu. Gần đường chim bay nhưng xa đường chuột chạy là thế nên bên này thì Hội An phát triển, bên kia thì đồng không mông quạnh. Mình đã có dịp đến đây khi cây cầu còn đang xây dở, hồi đó chép miệng nghĩ, có cái cầu kia thì đi lại đỡ biết bao nhiêu, giờ thì cũng được hưởng thành quả của bộ xây dựng rồi. Yêu.

Những trạm xăng là nơi dừng chân nghỉ ngơi lí tưởng

Qua cầu Cửa Đại thì cũng chính là đường đi khu Vinpearl Nam Hội An, đường này cứ gọi là thẳng tắp, xung quanh chả có gì, lâu lâu qua vài hàng quán hoặc hàng mộ, còn lại tiệt là cát và cây bụi, 2 bên đường có trồng nhiều cây nhưng còn bé quá, chả có tí tán nào cả nên cứ gọi là hiên ngang trong ánh mặt trời. Để chống chọi với ánh mặt trời thì bọn mình mang áo chống nắng, khẩu trang, găng tay và kính râm đầy đủ, nắng thì nắng thế thôi chứ không khí lại rất mát, không hầm hập như cái lò bát quái Hà Nội mùa hè đâu nhé, cứ dừng xe thì nhiệt độ tăng và đổ mồ hôi như tắm, nhưng phóng xe một cái là gió tạt mát rũ rượi luôn. Xe mình cứ thế thẳng tiến nhưng tốc độ thì chỉ 50km/h là hết cỡ, hình như già rồi, phóng nhanh thấy ghê ghê, hoặc lâu rồi không đi xa, mình hèn dần đều hay sao ý.

Nằm nghỉ ở một cái võng bỏ không ven đường


Đang ngon trớn thì vèo một cái, một cậu phân khối lớn ở đâu đi vè vè bên cạnh, lật mũ quay ra cười hỏi mình “Gia đình đi chơi à?” Mình quay ra cười cười “TỐi nay vào Quảng Ngãi thôi”. Thú thật với các bạn là mình có một cái tật, ấy là cái tật quên mặt người, mình rất dễ quên mặt, nhất là với những ai có khuôn mặt không có điểm nổi bật hay quá đại trà, ví dụ nôm na là dù được trẻ con nó chỉ cho suốt nhưng mình vẫn đếch thể biết em Gien ly là em nào trong 4 em Bờ lạch pink. Để phân biệt được người nào với người nào thì mình thường hay nhớ bằng quần áo, tóc tai hoặc đặc điểm riêng. Điều này khiến minh hay bị đớ người khi tự dưng gặp người quen, vì mình không nhớ đây là ai  và dần hình thành một thói quen là gặp người lạ là mình cười nói như đúng rồi, nhưng phần nhiều là nói dựa, nói những câu đại trà để câu giờ tìm cách nhận dạng người đối diện. Khá nhiều lần mình gặp người quen ngoài đường, nói chuyện một hồi và chia tay vẫn chưa kịp nhớ ra đây là ai... Quay trở lại anh bạn trẻ kia, ban đầu mình cũng tưởng người quen, nhưng nói chuyện một lúc thì quả thật không nhớ ra ai nổi, thôi thì cứ cho là người lạ luôn đi, dăm ba câu chuyện chắc cũng vì đồng cảnh dân du lịch với nhau. Hắn bảo hắn phi vào Phú Yên đây rồi rồ ga vút đi mất, kinh, hẳn những gần 400km nữa cơ, phải mình cách đây chục năm thì mình không làm được thế đâu :))

Chiếc bóng - thứ theo ta trên mọi hành trình



Chúng mình cứ đường dài thẳng tắp thế mà đi, mệt thì dừng nghỉ tại bóng cây ven đường tu nước ừng ực, đang ngon trớn thì tự dưng thấy cái máy bay vù cái qua đầu rồi... cụt đường. Ơ, đi thế nào lạc mẹ vào sân bay Chu Lai rồi, lố mất 5 6 km để rồi lại phải vòng ra, bù lại là thấy được máy bay bay vèo vèo qua đầu, cũng đáng. Đáng lẽ thì mình sẽ vào nghỉ tại biển Mỹ Khê - QUảng Ngãi, nhưng vì đặt hụt một cái khách sạn đẹp nên bọn mình thử cố đi thêm 60km vào biển Sa Huỳnh xem sao, đỡ đượ 60km cho ngày hôm sau đỡ đi xa. Lúc này đã gần 5h chiều, mà lại phải đi đường quốc lộ 1 nên mình đi khá chậm. Đến 6h chiều mới mò đến địa phận thành phố Quảng Ngãi, thấy món xu xoa ngay rìa thành phố thì thích quá, định vào trung tâm thành phố ngồi nghỉ ăn một cốc xu xoa cho mát nhưng hỡi ôi, cái thứ đặc sản đó té ra chỉ có ở đảo Lý Sơn Quảng Ngãi, vào thành phố đi thêm mấy km thôi mà tìm tiệt không có hàng nào. Nói qua một chút về món ăn này thì nó là một loại thạch, làm từ rong biển, trong trong, ăn với nước đường gừng và đá, rất mát và giải khát luôn. Nếu ai có dịp đi Lý Sơn thì đừng quên gọi thử một cốc xu xoa mà thưởng thức nhé.

Giải trí trên đường đi là chơi oẳn tù tì

Đoạn này là con mẹ Cáo chắc do uống kháng sinh nên tiêu hóa kém, tự dưng nó bị tiêu chảy, nhìn quanh chả có chỗ nào thế là bọn mình dắt nó thẳng vào trường Đại học trong thành phố, làm một bãi rõ to rồi khẩn trương di chuyển luôn, dĩ nhiên là có giật nước. 


Tại một quán ăn ven đường


Đi xe về tối, lại trên đường quốc lộ, mọi thứ cứ rất chi là căng thẳng, hơi tí lại có một cái xe to phóng vèo qua khiếp lắm, mình cứ phải chạy thật chậm và bám sát lề mới dám đi. Đến lúc này thì mấy cái đèn mới lắp mới phát huy tác dụng triệt để, bật lên một cái sáng hẳn cả đường, dễ đi hơn rất nhiều so với cái đèn tù mù chính của xe. Trên quốc lộ nhiều đoạn cũng không có đèn đường đâu, đi lại tối om om ghê chết mẹ. Bọn mình có dừng ở một quán ăn ven đường để ăn tối, kinh nghiệm cho thấy nếu bạn gọi phở thì thường sẽ được một loại phở nhưng giống mì, nói chung ở ngoài Hà Nội ra thì mình thấy phở các nơi đều không ngon. Mình cứ bò vòng vèo hết hơn 2 tiếng mới qua được 60km đến Sa Huỳnh để tìm khách sạn, hỏi qua mấy cái khách sạn bình dân là 300k 1 đêm, thôi thì vào hẳn Sa huỳnh resort sát biển với giá 500k 1 đêm cho tiện chơi bời.
Phòng tại Sa huỳnh resort

Ấn tượng đầu tiên là cái Resort này cũng rộng rãi, lại sát biển, sau một hồi ăn nhẹ và tắm rửa cho lại sức, cả nhà mình hò nhau mang đèn pin ra đuổi còng, con còng gió như con cua, nhưng chạy nhanh như vận động viên điền kinh, đuổi được nó để vồ mà mệt tí mửa luôn. Ấy thế nhưng mà vui lắm. Thế là giữa bãi biển hoang vắng, tự dưng có 3 con điên hú hét ầm ĩ đi đuổi mấy con còng dở hơi... Hôm đấy trăng sáng cực





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Part 3: Ngày đầu tiên - Xứ Huế

Part 4: Nắng xứ Huê

Part 1: LÚC ĐANG YÊN ĐANG LÀNH...