Part 3: Ngày đầu tiên - Xứ Huế


Nói đúng ra thì từ xuyên Việt không chính xác với chuyến nghỉ hè này, vì bọn mình đã bay vào Huế để bắt đầu hành trình, trước đó 4 ngày thì mình đã gửi xe theo đường tàu hỏa vào Huế trước rồi, về chuyện gửi xe này thì cũng có kha khá kinh nghiệm đây. Lâu lắm mới mò ra ga Hà Nội, vừa lơ ngơ chưa biết gì thì đã có 1 chú chào mời đon đả gửi xe lên tàu, hướng dẫn nhiệt tình với giá  1 triệu 2 để đưa xe đến Huế, mình hỏi han thông tin chút thôi nhưng có để ý thấy cái số điện thoại trên tường nhà ga hàng hóa chính, thế là về nhà bọn mình gọi điện hỏi lại giá, hóa ra chính hãng bên trong ga vận chuyển thì chỉ có hơn 700k để vào Huế thôi, đóng khung gỗ cẩn thận. Nếu lơ ngơ thì suýt chút nữa mất 500k cho cò mồi rồi. Vậy là cái xe đã đi vào Huế trước mình khoảng 3 ngày. 

Mụ vợ béo cùng con xe tại ga Hà Nội

Lí do mình lựa chọn phương án bay vào Huế vì đoạn từ Hà Nội vào Huế mình thấy đường đi rất vất vả nhưng không có quá nhiều cảnh vật hoặc khu vực đem lại nhiều trải nghiệm, cũng có thể vì mình đã đi qua đi lại khu này rất nhiều lần nên không còn hứng thú nữa, quê ngoại của con thị Cáo cũng là Hà Tĩnh nên nó rất quen thuộc rồi, bỏ qua đoạn này cũng cho mình số ngày nhiều hơn cho các địa điểm phía sau. Nói không có gì đặc sắc thì cũng không đúng lắm, mình vẫn đánh giá rất cao khu vực Ninh Bình với các hoạt động như thăm quan Tràng An, Tam Cốc bích động bằng thuyền. 

Tấm ảnh này sẽ cho thấy màu da biến đổi ra sao sau này


Chuyến đi này mình sẵn sàng đi lại những địa điểm mình đã biết vì mình muốn tập trung vào việc đem lại những trải nghiệm mới cho con thị Cáo, và để lại ấn tượng cực kì sâu sắc cho nó về một chuyến đi để đời.

Trở lại với điểm xuất phát, khỏi phải nói con thị Cáo hồ hởi thế nào với ngày xuất phát, trưa hôm đó, chúng mình vẫn cho nó đi học để các cô có thể cho nó ăn uống đầy đủ trước chuyến đi, vì một vài lí do mà mình đến đón nó buổi trưa hơi trễ 1 chút, vào lớp thấy chú Cáo đang nằm ôm gối, nước mắt lã chã, té ra là nó sợ bố mẹ đã bỏ rơi nó để đi chơi một mình nên nó không dám ngủ trưa, thấy lâu đón quá nên nằm ôm gối khóc thút thít, cô nắm tay mà vẫn chưa yên tâm, tưởng mạnh mẽ thế nào chứ thực ra nàng vẫn còn yếu đuối lắm. Thấy bố mẹ đón về đúng hẹn tí thì vỡ òa bờ đê... Thực ra cũng là do bố mẹ mấy hôm trước khi đi cứ hay dọa là hư hoặc không ăn thì bố mẹ bỏ luôn ở nhà cho khỏi đi, chắc cũng hơi in sâu tâm trí một tí.

Trước đây mình cũng có dịp đi tới Huế rồi, cũng ngót nghét 14 15 năm rồi, chắc hẳn đã  có nhiều thay đổi lắm, nhưng nói thật mình không có ấn tượng tí gì về sân bay ở Huế, cứ tưởng nó gần gần hóa ra xa tít mù tắp, cái tít mù tắp đó được bù lại bằng 280k tiền taxi đấy, taxi cũng là lựa chọn khả dĩ nhất vì tất cả cái đống đồ sẽ đi theo mình cả hành trình này đều được đóng gói theo máy bay, và cái đống đó ngót nghét 40kg đấy, nếu lại chơi bài tuyến xe bus rẻ nhất kết hợp đi bộ đôi chút thì khéo lại  cong vẹo cột sống hết cả, đi taxi là hợp lí rồi dù hơi đắt, cảm giác giá taxi ở Huế còn đắt hơn Hà Nội nhiều.

bát cháo bò nhìn vớ vẩn thế chứ ngon cực nhé


Mình cũng lựa chọn một khách sạn gần khu cầu Đập Đá làm nơi trú ẩn đêm nay, khách sạn này mặt đường nhưng phòng bé tẹo, không ổn lắm nhưng thôi, ở tạm, mai đi tìm chỗ ổn hơn sau. Những cái bụng đói meo cũng được lấp tạm bằng một bát cháo bò lẫn lộn khá ngon. Cháo ở đây mình ăn thì nó không giống cháo Hà Nội lắm, nó loãng hơn rất nhiều, ăn cũng nhiều topping hơn và vị rất cuốn, cũng có thể là do mấy cái tàu há mồm này đang đói rã nên ăn gì cũng thấy ngon. Cũng không thể dừng bước ở đây được, chuyến đi dù mới bắt đầu nhưng cũng phải bắt đầu một cách xuất sắc chứ, vì thế ngay lập tức chúng mình đi qua cái cầu Đập Đá để săn lùng những quán chè Huế nổi danh khắp đất nước. Chè Huế, như tên gọi là một thứ đặc sản gắn liền với vùng đất Huế, ở Huế rất dễ tìm thấy các hàng chè với khoảng 20 bát nguyên liệu đủ màu rất bắt mắt, ăn đủ hết các loại chè ở Huế trong một buổi tối là một điều vượt khả năng của con người thông thường, nhưng gọi 3 cốc khác nhau rồi ăn theo kiểu tráo mõm thì cũng rất ổn.  

Đặc sản chè Huế


Hốc đẫy bụng xong thì 3 con lặc lè bụng phệ lại thong dong đi dọc cầu Đập Đá từ thôn Vĩ Dạ về phía bên kia. Vâng, chính là cái thôn Vĩ Dạ mà Hàn Mạc Tử đã viết lên bài thơ mở đâu với câu hỏi quen thuộc “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?” đấy ạ, chắc bạn nào học qua thời phổ thông đều nhớ cái bài này lắm. Thôn Vĩ Dạ ban đầu trong suy nghĩ của mình nó bé bé, nhiều mái lá nhà tranh, thấp thoáng khói bếp chiều bên bờ sông, nói chung đầy chất thơ... nhưng giờ đây, thôn Vĩ đúng kiểu nhà mặt phố, bố làm to rồi.


Cái cầu Đập Đá này cũng là một cái tên đầy ấn tượng, ban đầu mình nghĩ nó là một cái cầu có chân có trụ như cầu Trường Tiền, nhưng đéo, nó như một cái bờ kè không lan can luôn, cảm giác đi khá chông chênh vì nó không có làn đi bộ, đang đi mà có ông nào đạp đít một cái lăn mẹ xuống sông thì chắc khỏi về thăm thôn Vĩ lần nữa được luôn.  

Đường thăm thôn Vĩ - Cầu Đập Đá


Trời cũng muộn rồi, nhưng bạn nghĩ chúng tôi đã bỏ cuộc chơi ư? Nhầm lắm, chúng mình xác định những ngày tiếp theo đít sẽ gắn với yên xe, nên những khoảng khắc êm đềm thong dong không sợ đứa nào dong xe mình đi mất thế này cũng không có nhiều, nên chúng mình lại đi bộ khoảng hơn 1km nữa để sang khu chân cầu Trường Tiền chơi với ngắm dòng sông Hương thơ mộng, té ra gần bờ sông Hương có hẳn một cái bến thuyền du lịch để cho du khách đi xem hát dọc sông, thú vị đấy, nhưng con mẹ Cáo không thích hát hò lắm nên cả nhà chỉ đi dạo bộ vòng vèo xung quanh thôi. Bọn mình cũng đi qua những tuyến phố đi bộ chính của Huế, yên bình hơn nhiều so với mình tưởng, có thể cũng vì hôm đó là giữa tuần nên nó chưa thành phố đi bộ. 

Một góc phố đi bộ zẩy đầm xứ Huế

Có một đoạn tự dưng thấy con mẹ Cáo sà vào hàng đồ lưu niệm, té ra trước khi đi bà ý hứa hẹn với bạn bè rằng đi qua bất kì thành phố nào cũng sẽ mua lại đồ lưu niệm cho chúng bạn, bố mẹ đớ người ra vì lời hứa của con. Cũng phải mất một lúc giải thích là xe có giới hạn, nếu con mua đồ nhiều thế thì chắc phải bỏ mẹ lại dọc đường mới đủ chỗ. Con thị Cáo sau một hồi suy nghĩ đã đồng ý với lời hứa của ông bô là sẽ mua thật nhiều quà, nhưng chỉ ở thành phố cuối cùng. Ngờ đâu, lời hứa này sẽ ám ảnh ông bô nó cho đến tận cùng chuyến đi...

Suýt thì teo tài khoản với hàng mua đồ này



Rảnh rang ra bờ sông Hàn chơi mấy trò nhố nhăng
Cái xe này hợp đấy, Cáo lấy bố cục gạch...



Về một phát, con thị lăn quay ra ngủ, để mặc cho các bậc thân phụ bung đồ ra kiểm đếm. Mình trằn trọc đôi chút chẳng hiểu vì sao, còn màn đêm xứ Huế thì thào: “Hốc cho lắm vào tức bụng hả con?” Nhưng rồi mọi thứ cũng dần chìm vào yên ả...


Đêm xa lạ đầu tiên






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Part 4: Nắng xứ Huê

Part 1: LÚC ĐANG YÊN ĐANG LÀNH...